Hoàng cung nước Hạ.
Trong căn phòng âm u chỉ được chiếu sáng bằng ánh nến lờ mờ, gương mặt tiều tụy bệnh tật của Nguyên Du thoáng xuất hiện một tia cười nhạt làm người khác phải sởn tóc gáy.
Vì hơi quá sức nên hắn bị ho khan mãi không ngừng, nhưng dù thế hắn vẫn giữ nụ cười trên môi.
Nguyên Du đứng trước một cái giá sách, bên trên bày một bài vị,
trên bài vị viết. ‘Tiện nhân Nam Cung Thanh Liên’. Bên cạnh bài vị có một bức họa, trong bức họa vẽ hai người con gái, một người dung mạo tầm thường nhưng khí chất cao quý, thân nàng mặc một bộ quần áo màu trắng thuần khiết, xinh đẹp, khí chất của nàng giống như tiên tử nhìn xuống chúng sinh, bên dưới chân nàng là một ả đàn bà bị trói toàn thân, khuôn mặt đau đớn vặn vẹo đến mức không nhìn ra dung mạo ban đầu.
Nguyên Du trừng mắt nhìn ả đàn bà đang quỳ trong tranh, hừ lạnh: “Đem ngươi đặt ở chỗ này không chỉ vì muốn ngươi phải đời đời kiếp kiếp dù có thành quỷ cũng phải quỳ gối tạ tội với nàng ấy, mà trẫm còn muốn cho ngươi tận mắt chứng kiến trẫm sẽ hủy hoại người ngươi muốn bảo vệ nhất như thế nào. Nhanh thôi, rất nhanh thôi!”
Lời nói vô tình kết thúc, một cơn gió lạnh buốt xương tràn vào trong phòng. Trong bức họa, vẻ mặt người con gái bị dây thừng trói chặt đang quỳ dưới đất mơ hồ hiện lên nỗi thống khổ, không rõ hình ảnh này là cảm giác do bóng tối âm u mang lại, hay chính họa sĩ đã khắc họa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thiep-khuynh-thanh/108526/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.