Edit by Lơ
Beta by Bluerious
________________
Trong giấc mơ là một bãi biển cạn, một chuỗi tràng hạt trên chiếc tủ bám bụi, hay những cây tùng và cây bách với những cành lá được cắt tỉa kỳ công trong khuôn viên trường, cuối cùng là khuôn mặt của Tống Tông Ngôn thấm đẫm ánh trăng trên giường phòng ngủ… Văn Khâu biết mình đang nằm mơ, giấc mộng kỳ lạ gần như nuốt chửng cậu.
Cậu ngủ rất trằn trọc, muốn mở mắt thoát khỏi cơn mộng mị, nhưng mí mắt khô và đau, dù thế nào cũng không mở được, cậu nhỏ giọng rên rỉ.
Trên mi đột nhiên có một luồng hơi ấm mềm mại, có một bàn tay ấm áp như muốn vuốt ve vầng trán của cậu.
Giấc mộng hỗn độn từ từ tan biến như thủy triều, mọi thứ lặng im trở lại.
Văn Khâu từ từ chìm vào giấc ngủ yên bình.
Khi cậu thức dậy, mặt trời đã mọc, ánh sáng len lỏi qua bức rèm đóng kín.
Văn Khâu nằm trên giường một hồi, sau đó đột nhiên vội vàng rời giường đi về phòng mình.
Cửa phòng mở toang, chăn bông được gấp gọn gàng, bên trong không có ai.
Cậu sững sờ một lúc, không rõ đêm qua có phải nằm mơ hay không.
Nhưng giấc mơ sẽ không chân thực đến vậy, chưa kể cậu chưa từng gấp chăn bông gọn gàng như thế.
Tống Tông Ngôn.
Tống Tông Ngôn.
Tống Tông Ngôn đã rời đi.
Trước khi Văn Khâu kịp tủi thân thì đã nhìn thấy tin nhắn điện thoại di động.
Tống Tông Ngôn nói với cậu rằng sáng sớm đã bị gọi về vì nhà có việc, nhưng Văn Khâu vẫn còn ngủ say
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thiet-tha/1553635/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.