Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Thương Mục Kiêu đến tham dự đám tang của bố Lư với tôi.
Thực ra một mình tôi đi cũng được nhưng cậu sợ tôi tâm trạng không ổn định, lái xe nguy hiểm nên nhất quyết đi cùng tôi.
Thật ra tôi không đến mức tâm trạng không ổn định.
Cái chết là số mệnh tất yếu của mỗi người, từ khi sinh ra chúng ta đã hướng đến cái chết mà sống, ai cũng đóng vai chính trong một bộ phim truyền hình mang tên "cuộc đời tôi", và cuối cùng sẽ hướng đến cái kết không thể tránh khỏi này.
Khi bố Lư còn sống, tôi có thể cảm thấy hơi hối hận vì ông ấy đã không đấu tranh cho mình một cơ hội sống.
Nhưng bây giờ ông đã qua đời, tôi cũng đã từ giã ông đường hoàng, nên tôi có thể nói rằng tôi không còn gì tiếc nuối.
Bố Lư được chôn cất tại nghĩa trang nơi Lư Phi Hằng nằm.
Ngày hạ huyệt, tôi và Thương Mục Kiêu rời nhà vào sáng sớm.
Đến lúc hành lễ, Thương Mục Kiêu còn mua một bó hoa cúc trắng đặt ở cổng.
Những người tham dự lễ tang đều mặc trang phục đen trang trọng.
Mẹ Lư được Lư Nguyệt dìu, không kìm được mà lấy khăn giấy lau nước mắt liên tục.
Thấy tôi đến, bà chủ động bước lại ôm tôi, cảm ơn vì đã đến đưa bố Lư đi đến cuối con đường.
"Ông Lư sẽ rất vui khi biết cháu ở đây, cả Phi Hằng nữa..." Bà thấy Thương Mục Kiêu đang im lặng đứng bên cạnh tôi, có lẽ thực sự không nhớ đây là ai, bà đưa mắt nhờ tôi giúp đỡ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-bat-tan-chang-chay-het/1844125/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.