Về đến ký túc xá, Chu Xuyên Nguyên xung phong nhận việc nhỏ thuốc cho Giang Vụ Oanh.
Omega ngồi trên ghế ngửa đầu ra sau, Chu Xuyên Nguyên cũng là lần đầu tiên làm chuyện này, cậu ta cố gắng hết sức để tay không run, nhưng ngay lúc thuốc sắp nhỏ vào mắt Giang Vụ Oanh, cậu lại đột nhiên chớp mắt.
Giọt thuốc chỉ rơi xuống mí mắt.
Chu Xuyên Nguyên ngẩn ra.
Giang Vụ Oanh có chút chột dạ: "...Tôi có phản xạ vô điều kiện, cậu giữ mắt tôi mở ra đi."
Chu Xuyên Nguyên thử dùng ngón cái và ngón trỏ vạch mí mắt của cậu, nhưng vừa chạm vào đã bị cảm giác mềm mại trơn mịn làm cho kinh ngạc. Cậu ta sững lại, cố gắng kiềm chế để không vô thức vuốt ve.
Ngón tay Alpha thô ráp, Giang Vụ Oanh nhịn một lát, chờ mãi không thấy cậu ta nhỏ thuốc, liền nhắc: "Nhỏ đi chứ."
Chu Xuyên Nguyên giật mình hoàn hồn, đang định làm theo thì cửa ký túc mở ra.
Tưởng Quan Thành và Giang Chấp Giản một trước một sau đi vào, thấy tư thế của hai người thì ngờ vực: "Tiểu Giang sao thế?"
Chu Xuyên Nguyên nhân lúc Giang Vụ Oanh phân tâm liền nhanh chóng nhỏ thuốc vào mắt cậu. Giang Vụ Oanh vội vàng nhắm mắt lại.
Lúc này Chu Xuyên Nguyên mới đáp: "Viêm kết mạc."
"Hả?" Tưởng Quan Thành sửng sốt, lo lắng hỏi: "Nghiêm trọng không?"
Chu Xuyên Nguyên vẫn chưa rời tay khỏi vùng da quanh mắt Giang Vụ Oanh. Giang Chấp Giản bước tới, không chút biểu cảm đẩy cậu ta ra, tiện thể hất luôn tay cậu ta xuống.
Từ trước đến nay, Chu Xuyên Nguyên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-gia-gia-la-tho-o-om-yeu-van-nguoi-me/2721063/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.