Tình cảnh bây giờ thật giống với một câu “Vây khốn”. Cau mày, ta khoát tay áo nói:
“Hai người các ngươi cũng ra ngoài đi, để cho ta yên tĩnh một chút.” Nhã Ca nghe lời cúi chào lui xuống. Qua Tử huynh vẫn đứng tại chỗ, sắc mặt khó chịu nhìn ta nói:
“Xuân Tiêu, chân của ngươi?”
“Không sao, đã hết đau, thoa chút thuốc là tốt rồi.”
“Vậy ta ở lại bôi thuốc giúp ngươi?” Qua Tử huynh vội vàng nói. Ta không nói gì, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía phòng trong. Chỉ thấy Qua Tử huynh cúi đầu, buồn bực nói: “Vậy để tỷ tỷ thoa giúp ngươi.”
Rồi sau đó liền xoay người rời đi, hai búi tóc đung đưa, nhìn có chút buồn bã. Qua Tử huynh thật ra có hảo ý, nhưng ta lại không thể tiếp nhận hảo ý.
Tập tễnh đi vào phòng trong, liền thấy Hành Cửu hai chân bắt chéo dựa vào giường, bộ dáng không hề lo lắng kia khiến ta nổi giận, xoay người chân dùng sức đạp một cái. Lại thấy Hành Cửu bắt được chân ta rồi sau đó lạnh nhạt nói:
“Ta có thể để cho ngươi đạp xuống giường một lần, còn vẫn để cho ngươi đạp lần thứ hai?”
Bĩu môi, ta rất thức thời chui vào bên trong giường. Mặc kệ, giữa ban ngày, bị giam lỏng, đâu cũng không đi được, không bằng ở trên giường đánh một giấc. Nhắm mắt lại, ta nghĩ, cứ ở Tuyền Lan điện này ăn ngủ đợi đến tháng tám ngày mười lăm vậy.
Đột nhiên nghe thấy tiếng cười, rồi sau đó cảm giác Hành Cửu dùng chân đạp vào bắp chân ta một cái, đang lúc ta hoạt động gân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-gia-hu-hong-xuyen-qua-thanh-hoa-khoi/2341311/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.