Hôm sau, Tống Dữ Tinh choáng váng tihr lại, nhìn quần áo trên người và căn phòng vừa xa lạ vừa quen thuộc, đờ cả người.
Cậu xoa xoa huyệt thái dương hơi đau, nghĩ thầm sao lại ngủ trong nhà Lục Tứ, tối hôm qua...
Đờ mờ!
Cậu và Lục Tứ đánh cược.
"Tỉnh rồi?" Người đàn ông mặc quần áo ở nhà rộng rãi đẩy cửa vào, cầm điều khiển mở rèm cửa ra, phòng ngủ mờ tối dần dần trở nên sáng ngời.
Hắn khoanh tay đứng ở mép giường, tủm tỉm cười nhìn thanh niên đầu tóc rối bù đang ngồi trên giường, "Đầu có đau không? Có khó chịu chỗ nào không?"
Giọng điệu tự nhiên như vậy, ai không biết còn tưởng rằng bọn họ là đôi vợ chồng già.
Tống Dữ Tinh cào cào mái tóc rối, nhìn chằm chằm người đàn ông hai giây, mắt to trừng mắt nhỏ.
"..."
Cậu nhanh chóng vén chăn lên, xoay mình xuống giường, vội vàng chạy ra ngoài.
Nhưng chưa kịp chạy, cổ áo cậu đã bị Lục Tứ giữ lại.
"Chạy đi đâu?" Lục Tứ kéo cậu về, nở một nụ cười nhạt, "Chuyện đánh cược hôm qua em còn nhớ chứ."
"Tống, cục, cưng." Hắn khạc ra ba chữ, giọng nói từ tính mang theo ý cười nghiền ngẫm.
Tống Dữ Tinh giả ngu, "Chuyện gì? Tôi uống say, không nhớ gì hết, đau đầu ghê...".
ngôn tình ngược
Lục Tứ: "Không nhớ cũng không sao, để anh giúp em nhớ lại một chút."
Nhãi con, sớm biết em sẽ làm vậy, ông đây đã chuẩn bị tất cả rồi.
Hắn lấy điện thoại ra, ngón tay thon dài nhấn mấy cái lên màn hình rồi dí điện thoại sát vào tai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-gia-om-yeu-lai-di-nhay-disco/2098019/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.