Doãn Lạc Hà nói năng rất khí phách, sắc mặt nghiêm túc trịnh trọng, như
đang nói những lời không thể nghi ngờ của Phu Tử thời trước, thế nên Bách
Lý Đông Quân ngây ngốc cả nửa ngày, sau khi khôi phục tinh thần thì... lập
tức gật đầu: “Ta cảm thấy ngươi nói đúng.”
Sau khi bắt chuyện, hai người đã thành đội, nhưng Bách Lý Đông Quân lại
đột nhiên phát hiện có vài người đưa mắt nhìn về phía này. Trong số họ có
người im lặng đứng một bên không nói gì, có người thì đứng vây quanh
Diệp Đỉnh Chi và Gia Cát Vân, nhưng thật ra ánh mắt luôn lén lút nhìn về
Doãn Lạc Hà ở phía này. Giờ phút này thấy Doãn Lạc Hà đã kết đội, trong
lòng quýnh lên, mục đích thật sự đã lộ rõ.
“Chân lý từ khi Bàn Cổ khai thiên tích địa tới giờ còn có một cái, người khó
coi, cũng nên ở cạnh người khó coi.” Doãn Lạc Hà nói nhỏ với Bách Lý Đông
Quân.
“Các vị, xin nhường đường.” Diệp Đỉnh Chi bị đám người vây quanh đột
nhiên nói.
Mọi người lập tức lùi lại phía sau một bước, có người hỏi: “Chẳng lẽ Diệp
huynh đã có lựa chọn của mình.”
“Phải, ta chọn...” Diệp Đỉnh Chi giơ một ngón tay chỉ vào một người bên
cạnh.
Người nọ mỉm cười: “Công tử thật tinh mắt, ta chính là...”
“Xin lỗi, ngươi, tránh ra chút.” Diệp Đỉnh Chi mỉm cười.
Người nọ đỏ mặt, vội vàng nghiêng người tránh sang, để lộ ra hai người
phía sau đang nhìn đông nhìn tây. Mọi người cùng đưa mắt nhìn lại, hai
người kia đột nhiên quay đầu sang.
“Sao bọn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/49339/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.