Phủ Trấn Tây Hầu.“Ngươi nói cái gì? Lão hầu gia đã về rồi? Hôm qua mới đưa tin nói còn phải mất ba ngày cơ mà?” Bách Lý Thành Phong kinh hãi đứng bật dậy.“Sao nào? Ta về sớm một chút, ngươi còn thấy không vui à?” Một giọng nói hùng hậu vang lên từ phía ngoài, tiếp đó là tiếng giáp nặng rơi xuống đất.
Bách Lý Thành Phong vội vàng ra ngoài nghênh đón: “Sao phụ thân lại nói vậy? Chẳng qua không thể ra cửa nghênh đón từ xa, đúng là mất lễ nghĩa...”“Lễ cái rắm!” Bách Lý Lạc Trần tháo mũ giáp, để lộ mái tóc bạc trắng, gương mặt đầy nếp nhăn như mang đầy dấu vết của năm tháng.
Thế nhưng đôi mắt ông vẫn sắc bén như chim ưng.
Ông đưa mũ giáp tới, Bách Lý Thành Phong vội vàng nhận lấy, cung kính lùi sang một bên.
Bách Lý Lạc Trần liếc mắt nhìn hắn: “Cháu ta đâu?”“Thằng nhãi ấy...!đã về, bây giờ đang ở sau nhà.
Phụ thân có muốn gọi nó, con sẽ...” Bách Lý Thành Phong vội vàng nói.“Gọi cái rắm!” Bách Lý Lạc Trần giơ chân đá vào hông Bách Lý Thành Phong: “Có phải ngươi nhốt nó trong phòng chứa củi ở sau nhà không? Phòng chứa củi là nơi nào? Nhốt chó còn thấy chật nữa là, ngươi dám nhốt cháu ta vào đó? Người đâu!”“Có!” Hai thân binh theo Bách Lý Lạc Trần vào phủ đồng thanh đáp.“Trói Bách Lý Thành Phong lại cho ta!”“Hả?”“Trói lại!”Sân sau của hầu phủ.Bách Lý Đông Quân đang dựa người vào cửa ngủ gà ngủ gật, lại đột nhiên bị tiếng động ồn ào bên ngoài đánh thức.
Y khẽ nhíu mày, giơ tay gõ lên cửa ba
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/49388/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.