Cánh tay mềm mại ôm chặt lấy cổ anh.
Trong mũi Thẩm Miên đều là mùi hương trên người Dung Duyệt, vừa có mùi sữa, vừa có mùi thuốc sát trùng.
Anh nhìn đỉnh đầu đen nhánh của Dung Duyệt, hỏi: "Sao vậy?" Thẩm Miên hiếm khi trông thấy dáng vẻ yếu đuối của đứa nhỏ.
Dung Duyệt vùi đầu trong ngực Thẩm Miên, lắc đầu, mãi lâu sau mới thả anh ra.
Vừa buông tay, nó lại khôi phục dáng vẻ thường ngày, không còn bộ dạng đờ đẫn nhưng nội tâm dậy sóng.
Thẩm Miên tìm thấy điện thoại của mình trên đầu giường Dung Duyệt.
Anh lấy dây sạc trong ba lô, đặt một bên nạp điện.
"Sao anh lại qua đây?" Dung Duyệt nhớ ra chuyện này.
Thẩm Miên quán triệt lời nói dối ban nãy đến cùng: "Vòng cổ mẹ anh thích để quên ở đây, bà ấy muốn đeo nó đi chơi Tết nên anh về lấy giúp."
"Ừm." Dung Duyệt gật đầu.
"Vậy bây giờ anh lấy được rồi, phải đi sao?"
Thẩm Miên nhún vai: "Nhóc đồng ý thu nhận anh, anh có thể ở đây thêm một ngày."
Dung Duyệt kinh ngạc, sau đó trả lời dứt khoát: "Được."
Thẩm Miên không nói gì, chỉ cầm lấy một cuốn sách bên đầu giường: "Bài tập nghỉ đông làm xong chưa?"
"Xong rồi."
"Có chỗ nào không hiểu cần anh giải đáp cặn kẽ cho nhóc không?"
"Em nghĩ là không."
"Trước đây không phải môn toán của nhóc rất kém sao?"
Dung Duyệt không biết người đàn ông này muốn quanh co lòng vòng cái gì.
"Vâng."
Thẩm Miên nghiêm túc nói: "Hôm nay anh đây miễn cưỡng ở lại giúp nhóc phụ đạo môn toán, chờ chú về anh sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-nien-sat-vach-dep-nhu-hoa/191304/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.