Dòng nước lạnh băng tát vào mặt, Thẩm Miên ngẩng đầu, nhìn bản thân mình trong gương.
Ngũ quan của anh thoạt nhìn lương bạc, nhưng nét mặt lại rất thỏa mãn.
"A!" Thẩm Miên kêu khẽ một tiếng, tiếp tục dùng nước máy hất lên mặt mình.
Anh làm vậy được sao? Cùng một học sinh cấp hai nằm trên giường, nhưng lại làm chuyện đó trong lúc đứa nhỏ đang ở ngay bên cạnh.
Tuy anh đã nghe nói bạn bè mình cũng từng hẹn nhau quay tay, nhưng chuyện này tuyệt đối không phù hợp với anh và Dung Duyệt.
Vốn dĩ anh đang tự hỏi cả ngày lẫn đêm, chẳng lẽ mình đã quá thân mật với đứa nhỏ.
Vào lúc này lại xảy ra chuyện như vậy, không phải càng khiến hướng phát triển trở nên kỳ quái hơn sao?
Anh túm tóc, đang định rên rỉ thành tiếng thì có người gõ cửa phòng tắm.
"Thẩm Miên, anh bị rớt xuống bồn cầu hả?"
Thẩm Miên trừng mắt về phía cửa, đôi mắt phượng vô cùng lạnh lẽo: "Nhóc mới rớt xuống bồn cầu!"
"Anh không rớt thì nhanh lên một chút, sắp muộn rồi."
Sau khi được Dung Duyệt nhắc nhở, Thẩm Miên ngay lập tức tăng nhanh động tác.
Anh dùng khăn lau một chút, rồi chạy ra ngoài.
Dung Duyệt ngồi trên ghế sô pha, đã giúp anh thu dọn cặp xách và chuẩn bị đồ ăn sáng.
"Mau lên."
Thẩm Miên xách đồ, vội vàng chạy.
Dung Duyệt nhìn anh lao lên xe đạp, mới chậm rãi đi vào nhà.
"Tiểu Duyệt, hôm nay con muốn cùng dì đi mua sắm không?" Lưu Dư vừa đeo hoa tai, vừa từ trong phòng ngủ đi ra.
Dung Duyệt trả lời: "Vâng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-nien-sat-vach-dep-nhu-hoa/191323/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.