Cố Yên một lần nữa mở mắt ra.
Nàng đảo mắt nhìn khắp bốn phía, phát hiện mình đang nằm ở một nơi vừa xa lạ lại vô cùng quen thuộc.
Đây là một gian khuê phòng, nàng đang nằm trên chiếc giường La Hán. Bên giường là tủ trang điểm và tủ quần áo bằng gỗ lim trạm trổ tơ vàng. Bên cạnh là bộ bàn lục giác cùng ghế dựa tròn. Xung quanh giường phủ bốn bức màn tơ lụa thuần khiết, thêu hoa vẽ chim bằng thủ công. Trên tường treo một bức thư pháp lớn, trên đó có viết “Ngọc không mài, không nên hồn ngọc”.
Lúc này đang là sáng sớm, ánh mặt trời hồng hồng xuyên qua thúy sa dán trên song cửa sổ chiếu vào phòng, khiến quang cảnh trong phòng ngập tràn ánh hào quang rực rỡ.
Bên này phòng nhắm hướng đông, vậy chính là tây sương phòng.
Mà theo cách bố trí trong phòng, rõ ràng là khuê phòng của nàng thời thiếu nữ. Ngay cả chữ viết trên bức thư pháp kia cũng vậy, đúng là vô cùng quen thuộc.
Quen thuộc đến mức khiến lòng người run sợ.
Bao nhiêu lần nàng nằm mơ thấy mình trở lại lúc còn thiếu nữ, thanh thản sống những ngày tháng vô tư vô lự trong Cố phủ, là bấy nhiêu lần khi tỉnh mộng, phải đối mặt với sự khốn cùng và gian nan của thực tại, nước mắt lại lặng lẽ tuôn trào.
Hiện thời nhìn thấy lại cảnh này, nàng nhịn không được giơ tay lên sờ khuôn mặt mình. Da mặt nhẵn nhụi trơn mịn, không hề có dấu vết năm tháng tang thương, càng không có vết sẹo do chính tay nàng tự cầm dao rạch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-nu-xinh-dep-cua-tuong-quan/1666064/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.