Ta nghĩ… ta dường như đã thích nàng. Ta nghĩ? Dường như? Thích? Hách Liên Dung run sợ hồi lâu liên tục lắc đầu, “Không được!” “Chuyện gì….” Sắc mặt Vị Thiếu Quân trong nháy mắt trở nên tái nhợt, tiện đà cười, giống như đã dự đoán trước, “Ta hiểu được.” “Hiểu được vậy nói thử xem.” “……. ÔI chao?” “Đối với nữ nhân thổ lộ không được nói cái gì mà ta nghĩ, dường như, ai biết được ngươi xuất phát từ thật tình hay chỉ là nhất thời xúc động?” “…. Hả?” Vị Thiếu Quân cảm thấy Hách Liên Dung giống như không thật sự ở cùng hoàn cảnh…. Hay là nàng vốn không muốn ở trong cùng hoàn cảnh này đâu? Hiện tại rốt cuộc là tình huống gì vậy? “Ngươi hả cái gì mà hả!” Hách Liên Dung vỗ đầu hắn một cái, “Ngươi nếu thật lòng thật ý sẽ không dùng mấy chữ mơ hồ như vậy, nói chính xác với nàng ba chữ kia coi!” “Ba chữ nào chứ?” “Tự mình nghĩ đi!” Hách Liên Dung vội vàng đẩy hắn ra khỏi phòng, “ Nghĩ xong rồi phải tới chỗ Bạch cô nương nói, đừng mang ta ra luyện tập, cẩn thận ta trở mặt!” Hách Liên Dung nói xong “ba” một tiếng đóng sầm cửa lại. Vị Thiếu Quân nâng tay lên gõ, không ngừng kêu gào nàng mở cửa ra. Lại qua một lúc lâu, Vị Thiếu Quân thất bại vuốt trán. Như thế nào cũng không nghĩ ra bản thân rốt cuộc sai ở chỗ nào. Như thế nào lại gây ra hiểu lầm lớn như vậy đâu? Ba chữ? Ba chữ nào? Ta? Ngươi?…. điền thêm vào chỗ trống. Vị Thiếu Quân ước chừng suy nghĩ cả đêm, thẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-bat-luong/2278010/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.