Vẫn đang suy đoán, Hách Liên Dung không yên lòng dùng cơm chiều. Lúc sau, mới phát hiện bản thân đối với chuyện này thật sự là một chuyện tốt không đến nơi, liền buông tha không nghĩ. Ngô thị vẫn còn dây dưa chuyện một ngàn tám trăm lượng bạc kia, nhưng cũng không dám chỉ tên Hách Liên Dung đi bổ sung, chỉ nói đây chuyện cờ bạc của lão nhị, hẳn là do hắn bổ sung. Hách Liên Dung làm như không nghe không thấy, cuối cùng bị nói đến phiền mới nói một câu: “Tiền này là đại tẩu tự nguyện lấy ra đưa, nếu thật sự không cam lòng lấy ra, chính tẩu phải đi đến lấy về, không cần ở đây khua môi múa mép với muội.” Ngô thị bị Hách Liên Dung làm cho lúng túng, không cam lòng nói: “Ta tự nguyện? Tiền Kim Bảo kia là ai? Quả thực là minh đoạt! (cướp đoạt trắng trợn) Ta đó là bởi vì bảo vệ một chút bình an trước mắt của nhà chúng ta, Thiếu Quân mặc kệ, muội cũng không quản, chẳng lẽ tiền công quỹ nên để cho vợ chồng các muội tùy tiện sử dụng? Còn có chuyện đồ cổ đó, Vị Thiếu Quân cũng không thoát khỏi trách nhiệm, nhị đệ muội, muội thật sự không có phát hiện thấy gì ở Thính Vũ Hiên?” “Tẩu đều đã lục qua, như thế nào bây giờ còn hỏi muội.” Hách Liên Dung ngay cả sắc mặt tốt cũng lười duy trì. Ngô thị nhếch khóe miệng, buông bát xuống, “Tẩu nghĩ nếu không thì lại đi nhìn xem, phòng những người khác cũng đi tra xét lại một lần nữa, vạn nhất lần trước xem còn sót đâu?” Hách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-bat-luong/2278208/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.