Hách Liên Dung hơi khép mi, đứng ở cửa vẫn chưa đi vào, Bích Đào cười nói: “Thiếu phu nhân, có phải rất kinh ngạc đúng không?”
“Cô kinh ngạc hả?” Hách Liên Dung lắc lắc đầu, nhìn cô ta.
Ý cười trên mặt Bích Đào bị nét mặt không chút thay đổi của Hách Liên Dung làm cho tắt ngóm, cô ta căng thẳng nuốt nước miếng: “Thiếu phu nhân…”
“Ai làm vậy?” Hách Liên Dung xoay người trở lại trong Vịện, thoạt nhìn dường như không tính vào nhà.
“Là, là…” Ánh mắt Bích Đào không kìm được hướng sương phòng bên cạnh đảo qua, Hách Liên Dung nhìn theo, cánh cửa kia liền vang lên một tiếng nho nhỏ, phát ra từ người đang từ bên trong bước ra.
Hách Liên Dung nhẫn nại chờ hắn đi ra, khi thấy rõ người nọ, cho dù là nàng cũng mất đi vài phần bình tĩnh, “… Thiếu Dương?”
“Nhị tẩu.” Trên mặt Vị Thiếu Dương có hơi chút xấu hổ, quay đầu lại liếc nhìn phòng ngủ Hách Liên Dung một chút, tuy cật lực che dấu, nhưng vẫn cực kỳ không được tự nhiên: “Ừm… Đệ còn tưởng….”
Bích Đào nhìn thần sắc của Vị Thiếu Dương, do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Là nô tì… Tam thiếu gia thầm muốn đem gương cho thiếu phu nhân, đưa tới trong phòng là chủ ý của nô tì, nô tì nghĩ rằng thiếu phu nhân sẽ thích…”
Hách Liên Dung liếc nhìn cô ta một cái, khoát tay để cho cô ta lui xuống, xoay người đối với Vị Thiếu Dương nói: “Vì sao phải làm như vậy?”
“Đây là… Đệ….” Vị Thiếu Dương lúng túng không biết phải nói thế nào, Bích Đào rõ ràng nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-bat-luong/2278229/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.