Cách đó không xa truyền đến một tiếng quát tháo ác liệt:"Cố Dịch Ninh, mày làm loạn đủ chưa?"Lúc này, cha của cô là Cố Đình Viễn cũng đi về phía cô, gương mặt u ám và khẩn trương.Vợ và con gái bảo bối bị cô đá lăn qua lộn lại, tự nhiên cảm thấy đau lòng rồi à.Vậy mà ông ta còn chưa bao giờ cảm thấy có lỗi với cô kể từ khi cô còn là một đứa trẻ.Hôm nay cho dù có phải đập nát nơi này ra thành từng mảnh, cũng còn hơn là phải duy trì hình tượng một cô ba ngoan ngoãn, thùy mị để cầu xin bọn họ một chút quan tâm.Trước đây, là do cô quá ngu ngốc mà thôi."Tôi đang làm loạn sao? Lúc trước tôi ngoan ngoãn các người đều ghét tôi, bây giờ chẳng phải tôi đang cố gắng sống theo cách mà các người muốn sao?" Cố Dịch Ninh nhếch môi cười, không có ý định buông tha cho Trần Huệ Lam.“Mau buông tay ra cho tao.” Cố Đình Viễn lao về phía trước để giải cứu Trần Huệ Lam."Mấy tên vệ sĩ khi nãy vừa chuồn mất cũng đã bị tôi đánh thừa sống thiếu chết, không một ai trong số bọn họ là đối thủ của tôi.
Vì vậy nên, ông vẫn là đừng có đánh giá bộ xương già của mình quá cao, nếu không lát nữa thật sự lọt vào bên trong quan tài, ngược lại sẽ đúng ý tôi đấy." Cố Dịch Ninh cười kiêu ngạo.Cố Đình Viễn, người mà trước giờ ai cũng không thể chọc vào, nay lại phải đứng im, không dám tiến thêm một bước nào nữa."Rốt cuộc mày muốn cái gì?"“Tôi không muốn gì cả, chẳng qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-da-lam-the-gioi-kinh-ngac/986183/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.