Bạc Sủng Nhi nhất thời bị Tịch Giản Cận nói mà chẹn họng, Tiểu Tịch nhà cô, quả thật sau bảy năm, cho cô kinh hỉ không ngừng!
Cô chớp mắt, cố làm bộ dáng ủy khuất, duỗi ngón tay nhỏ ra, chậm rãi cạm vào ngực anh, sau đó quyến rũ mở miệng: “Tịch tiên sinh nghĩ cũng không muốn thử một lần là tôi đến lấy oán báo ân, hay là đại ân đại báo?”
Cô một bên nói qua, ngón tay theo áo sơ mi của nh, từ ở ngực chậm rãi vuốt ve xuống dưới, cọ đến bụng của anh, cô thận trọng sờ mấy vòng.
Mặt của cô, có hơi đỏ lên, ban ngày ban mặt, cô làm được như vậy, thật đúng là có chút khẩn trương.
Thế nhưng, anh cũng không có cự tuyệt, không phải sao?
Cô liền đánh bạo, chậm rãi dò xét về phía thắt lưng của anh, âm điệu mềm nhũn: “Em sẽ để cho anh...... ừm...... Rất thoải mái...... Dục tiên dục tử......”
Tịch Giản Cận không có bắt lấy cổ tay cô, ngược lại hơi hơi cúi đầu xuống, tiến về phía bên tai cô, càng đụng càng gần.
Anh uống rượu, hơi thở phun ra, hòa với hương vị đặc biệt nam tính mê người của anh, để cho cô có chút choáng váng.
Anhnh hướng về bờ môi cô, chậm rãi tới gần, giống như là muốn hôn lên.
Động tác của cô, cứ thế mà dừng tại chỗ, lông mi run rẩy chớp chớp, chậm rãi đóng lại.
Tịch Giản Cận lại cách mặt mũi của cô có một khoảng millimet, đột nhiên cười khẽ một tiếng.
Ý cười rất nhỏ như vậy, lập tức đánh thức Bạc Sủng Nhi, cô mở to mắt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1968595/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.