Bạc Sủng Nhi đầu tiên là lắc đầu, sau lại lại gật đầu một cái, cũng không có nói mình rốt cuộc là đau dử dội hay không.
Chẳng qua là đáy lòng cảm thấy chua chua ngọt ngọt ấm áp.
Vô luận như thế nào, cuối cùng cô đã là người phụ nữ của anh rồi.
Nét mặt của cô, cực kỳ giống cô bé nhỏ với mối tình đầu, mang trên mặt vẻ e lệ, cùng cô trong ngày thường, cực độ bất đồng.
Bộ dáng Cô lúc này, cũng xinh đẹp kinh người.
Bất kể là ngạo mạn khi dễ người, hay là lãnh diễm không nhìn người, hoặc chính là thản nhiên, hoặc là vô lại có chút vô sỉ... Hoặc là lúc này, bộ dáng cô bé dịu ngoan mềm mại trước mặt anh...
Từng cái đều có từng cái phong tình.
Từng cái đều có nét hấp dẫn làm người ta kinh diễm!
Anh nhìn cô không lên tiếng, liền suy nghĩ một chút, cảm thấy buổi tối hôm qua có thể thật sự là thô lỗ, dù sao anh là lần đầu tiên, dùng khí lực không đúng, động tác cũng trúc trắc rất nhiều, chỉ lo chính mình thư thái, nhng thật không có để ý đến cảm thụ của cô!
Anh trầm cười một tiếng, sau đó liền đứng lên, muốn đi ra ngoài, Bạc Sủng Nhi vươn tay, vội vội vàng vàng bắt tay của anh, “Anh muốn đi đâu?”
“Gọi bác sĩ! “ Tịch Giản Cận đơn giản giải thích.
Bạc Sủng Nhi mặt càng đỏ hơn, nơi đó đau, tìm bác sĩ, muốn nhìn như thế nào a!
Coi như là cô thật sự là mặt dày, nhưng cũng không có đến mức để cho người không liên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1968696/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.