Nụ cười của Bạc Sủng Nhi hơi ngưng trệ một chút, sau lại nở rộ càng xinh đẹp, cô nỗ lực để chính mình biểu hiện rất nhẹ nhàng, lại cảm thấy đáy lòng hiện ra một cỗ hương vị khó chịu.
Cô quay người, dự định xuống xe, lại mơ hồ cảm giác được người đàn ông bên cạnh, trầm mặc lạ thường.
Cô liền dừng động tác, không có nhìn Tịch Giản Cận, thản nhiên nói: “Tịch Giản Cận, buổi tối hôm qua...... Anh thật không cần cho mình áp lực quá lớn, em vẫn luôn để lại cho anh...... Bời vì lúc trước, anh nói, đó là món quà sinh nhật tốt nhất anh có thể nhận......”
Tịch Giản Cận nắm chặt tay lái, ngón tay hơi dùng sức, đầu ngón tay trắng bệch.
Quà sinh nhật tốt nhất......
“Em đối với anh có tình, thẳng thắn mà nói, em muốn ở cùng với anh, thế nhưng, anh lại không muốn buộc anh...... Em không chỉ muốn con người anh, em còn muốn làng anh...... Cái nào em cũng đều muốn!”
“Cho nên, thân thể anh, đối với em mà nói, dụ hoặc lực rất lớn, tuy nhiên lại không trở thành lợi thế để em uy hiếp anh!”
“Nếu như em thật muốn gả cho anh, em không cần phải bò lên giường của anh như thế, em còn có rất nhiều loại biện pháp...... Ví dụ như...... Trói anh lại kết hôn với em!”
Cô nói cực kỳ nghiêm túc, anh nghe cực kỳ chuyên chú.
Anh biết, cô thực sự nói thật.
Thân thể căng thẳng, hơi giãn ra.
Đáy lòng nổi lên phiền não, cũng chậm rãi đè ép xuống.
Bảy năm không thấy, kỳ thật không chỉ là anh thay đổi, cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1968716/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.