So sánh với trước kia, anh thích hợp hơn làm một người lính, làm một tay Súng Bắn Tỉa, ám sát cùng tập kích hơn!
Hơn nữa trên trán, không còn lưu lại nét tối tăm cùng sầu bi rồi.
Thành một người đàn ông hăng hái!
Trong lúc giơ tay nhấc chân, đều nhẹ như nước.
Anh càng ngày càng cao sâu khó lường, coi như là cười, nhưng cũng làm cho người ta cảm giác lãnh đạm.
Thời gian khá dài, ước chừng bốn năm, anh càng âm trầm thêm.
Cái loại âm trầm này... Nhưng thật ra là mặt nước phẳng lặng.
Anh càng ngày càng lớn mạnh, mạnh đến toàn bộ binh lính đều cảm thấy anh là nhân tài trăm năm khó gặp.
Thân thể anh, càng ngày càng cứng rắn.
Mà trong bốn năm, cô không còn có từ trong miệng của anh nghe được cái tên kia, nhìn thấy bức hình kia...
Sau lại, cô dần dần hiểu được, thì ra là, anh đã từ bỏ rồi.
Yêu đến sâu sắc, rồi cam nguyện chặt đứt!
Hàn Như Y nghĩ tới đây, có chút kinh ngạc ngẩn người, cô quay đầu, nhìn thấy anh thần sắc bình tĩnh, phảng phất không có nghe được cô mới vừa nói gì, hết sức chuyên chú lái xe.
Như bốn năm nay... Mỗi một ngày, giống nhau như đúc.
Chẳng qua là, cô mơ hồ cảm thấy, anh đang... lặng lẽ thay đổi... Là từ tối sinh nhật của anh bắt đầu, anh trở nên, thường hay thất thần rồi...
Có phải, đại biểu, tim của anh, đã ở từng điểm từng điểm dao động?
Thật ra thì, Hàn Như Y nghĩ, hiện tại Tịch Giản Cận so với thời điểm hết hy vọng, khó chịu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1968737/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.