Tịch Giản Cận nghe vậy trong lòng run lên.
Bạc Sủng Nhi ở giây tiếp theo, cười càng chói mắt, cô chớp mắt, một mặt cười xấu xa: "Nhưng mà...... Là đối với...... Cái bộ phận kia...... Ừ...... Cũng không tệ lắm, kỹ thuật của anh......"
Sau khi nói qua, Bạc Sủng Nhi liền ngáp một cái, phất phất tay, xoay người, liền chậm rãi rời đi.
Câu nói này của cô, nói hàm nghĩa rất sâu.
Sau khi Tịch Giản Cận nghe, đáy lòng sóng lớn mãnh liệt.
Kỹ thuật...... Lúc cô cho anh, vẫn là người trong sạch, hiện tại, cô nói chuyện kỹ thuật, có phải hay không...... Đại biểu cho, cô vàTần Thánh, đã......
Tịch Giản Cận nhìn bóng lưng của cô, dừng lại một lát, lồng ngực chập trùng lên xuống, thật lâu.
Anh cũng quay người, rời đi.
Chẳng qua là phương hướng ngược nhau.
Bảy năm, hai nghìn năm trăm năm năm đêm, ba nghìn không sáu trăm sáu mười giờ, một trăm tám ba nghìn chính trăm sáu mươi phút phút đồng hồ, một triệu không trăm ba mươi bảy nghìn sáu trăm giây...... (p/s: có chút sai sai)
Tốc độ tim anh đập, là 60 lần trên một phút đồng hồ.
Trong bảy năm qua, nhịp tim của anh trong một triệu không trăm ba mươi bảy nghìn sáu trăm giây, mỗi một lần nhảy, đáy lòng đều hiện tên cô, đau, hận, yêu, xen lẫn, khổ sở......
Một triệu không trăm ba mươi bảy nghìn sáu trăm giây.
Một người, vẻn vẹn đếm những số này, đều mất bao lâu?
Đêm hôm ấy, một mình anh ở trong xe, đứng ở dưới lầu Khải Duyệt, nhìn lấy trời đêm, phát ngốc cả đêm.
Cô gái để anh đau một triệu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1968888/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.