Giọng điệu của cô, mang theo vài phần trách cứ, mấy phần ủy khuất, từ từ truyền vào trong tai của anh, hóa thành một bàn tay, hung hăng níu lấy anh trái tim, giống như là giày xéo, để anh không thể thở nổi.
Cô khẽ dùng lực bắt lấy anh tay, giống như là muốn lôi anh đến bên giường, anh theo lực của cô, ngồi ở bên giường, tay của cô, ôm chặt eo anh, dựa đầu trên lưng của anh, dựa vào anh thật chặt.
Tịch Giản Cận có chút kinh ngạc, thật lâu, anh mới vươn tay, muốn đứng lên, cô lại dùng sức, nhất định không chịu buông ra.
"Em mệt mỏi quá...... Mệt mỏi quá, mệt mỏi quá......"
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, giống như là lẩm bẩm lấy lời tâm tình.
"Tịch...... Nhiều năm như vậy, anh có được khỏe hay không?"
"Khẳng định không tốt...... Trên người anh mang theo nhiều vết thương như vậy...... Khẳng định rất đau......"
"Tịch...... Kỳ thật em cũng rất đau, đau đến không biết đau là cảm giác gì rồi...... Em rất nhớ anh, mỗi ngày mỗi đêm đều nhớ anh, Tịch...... Em không có không muốn anh...... Em thật không có không muốn anh...... Em không nỡ không muốn anh!"
"Thế nhưng, bảy năm này, trong lòng anh, có phải rất hận em hay không...... Rất hận, Tịch...... Có phải anh đã không còn yêu em không?"
"Tịch, anh hiện tại, có phải đã không có ý định muốn em rồi hay không?"
Tịch Giản Cận có chút chua xót.
Những lời này, giống như là một cây gai, đâm vào tim anh.
Chẳng lẽ cô, bảy năm này, cũng không tốt sao?
Trong bảy năm, không phải là anh không có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1968957/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.