Bạc Sủng Nhi vốn không có nghe được Tịch Giản Cận nói gì, chỉ là cảm giác được chính mình nhất thời rơi vào một lồng ngực quen thuộc ấm áp, mang theo lo âu và quan tâm.
Cô cảm giác đến mình giống như nằm mơ, ngây ngốc nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận.
Tịch Giản Cận thấp giọng dỗ dành cô, một chữ một chữ, giống như dỗ dành trân ái bảo bối của mình, dọc theo cầu thang, xhayj xuống phía dưới.
Bạc Sủng Nhi ngơ ngác nhìn Tịch Giản Cận, đầu của cô hoàn toàn tắt máy, giống như là bị lấp đầy bông, mềm nhũn, căn bản là không có cách suy nghĩ.
Giờ này khắc này, con ngươi Tịch Giản Cận tĩnh mịch, đều ôn hòa cùng lo lắng, cô nhìn lòng đầy cảm động, không nhịn được vùi đầu vào ngực anh.
Anh giống như là bị cô bị động tác nhỏ của cô làm cho tâm tình rất tốt, biểu lộ càng ấm áp, thậm chí động tác ôm cô, cũng lập tức ấm áp rất nhiều, anh xuống lầu, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Mãi cho đến dưới lầu, Bạc Sủng Nhi còn rúc vào trong ngực anh, cô ở giữa nhiều lần nuốt nước miếng, lại không chút nào phát giác được cổ họng mình đã không đau rồi.
Tịch Giản Cận nhẹ nhàng đặt cô ở trên xe, ngón tay hơi lai nước mắt chưa khô của cô, vuốt ve tóc rối của cô, quan tâm nói: "Nhịn một chút, lập tức tới ngay."
Tịch Giản Cận lập tức đóng cửa, vòng qua xe, chính mình cũng lên xe theo, sau đó khởi động xe, giẫm lên chân ga, vọt ra ngoài đường.
Tịch Giản Cận vẫn luôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1969008/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.