Sau khi nói xong, vẫn không quên chép miệng, muốn bao nhiêu ủy khuất có bấy nhêu ủy khuất, muốn bao nhiêu khả ái có bấy nhiêu khả ái.
Anh duỗi tay, nhận lấy điện thoại di động, loay hoay một chút, liền dễ dàng thay cô qua cửa, cô liền trừng tròng mắt, vẻ mặt ngạc nhiên.
Thật không dám đấu diếm, thấy vẻ mặt lúc ấy của cô, anh rất là hưởng thụ.
Cách bảy năm, không biết cô đã đổi bao nhiêu điện thoại di động, trong mỗi một chiếc điện thoại di động, luôn bảo lưu lấy những trò chơi kia, như thường là bị cô chơi cho hoàn toàn thay đổi bộ dạng như năm đó, một số bàn, vẫn đậu ở chỗ này, không qua được, cũng không biết phía dưới là cảnh tượng như thế nào.
Giống như là anh và cô, sau bảy năm, cô đi vào thế giới của anh, căn bản không biết kia là phong cảnh như thế nào.
Tịch Giản Cận mở ra album ảnh của cô, mới phát hiện bên trong cũng không có bao nhiêu, nhưng là mỗi một bức cũng làm cho đáy lòng của anh phát run.
Đều là hình anh và cô.
Nụ cười rực rỡ như vậy, trẻ tuổi và tốt đẹp.
Có cô mặt dày mày dạn một tay ôm cổ anh hôn ở trên đường cái, một tay giơ điện thoại di động theo hình, anh vẻ mặt bất đắc dĩ, mà cô vẻ mặt đắc ý.
Anh nhìn chằm chằm tỉ mỉ từng bức hình, mỗi một bức, là một cái chuyện xưa, một cái tốt đẹp.
Hồi lâu, anh mới mở ra bluetooth, đem hình của cô, một tấm lại một tấm bắn sang điện thoại di động
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1969080/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.