Động tác của anh vô cùng thô bạo, thậm chí làm cho vết thương sau lưng cô cũng bắt đầu đau đớn, cô mở to miệng, muốn gọi anh, anh lại như cũ đẩy hai chân của cô ra, đem thân thể anh, cứ thế mà xâm nhập vào trong thân thể cô.
Cô hơi nhíu lại lông mày, vươn tay, bắt lấy bả vai anh, cánh tay anh thuận thế nhốt chặt bờ eo của cô, ôm lấy cô, ở trong thân thể cô, nhanh chóng mạnh mẽ đâm tới.
Trong nháy mắt này, trong lòng Tịch Giản Cận, nguyền rủa chính mình diện mạo trang nghiêm.
Thế nhưng, không có cách nào.
Không như vậy, cô làm sao có thể từ bỏ?
Thế nhưng, không có cách nào, anh nhớ cô...... Nhiều ngày như vậy, nhớ vô biên vô tận, nếu như có thể, anh thật rất muốn đem cô dung nhập vào chính trong thân thể mình.
Anh cảm giác được thân thể cô hơi run rẩy, anh mới chậm lại khí lực, chậm rãi hôn lên bờ môi cô, một lần cuối cùng yêu em như vậy...... Sủng Nhi......
Anh nhắm mắt lại, chuyên chú hưởng thụ cảm giác mình ở trong thân thể cô, đáy lòng hung hăng bị đâm, ngón tay của anh, ở trên da thịt cô, chậm rãi dao động lấy, mỗi một tấc da thịt, anh đều mang theo vài phần lưu luyến.
Động tác của anh càng lúc càng nhanh, cô vòng cổ anh, cảm giác được môi lưỡi của anh hôn ngực của cô, mang theo tê dại nói không nên lời, để cho tình dục cô tăng vọt, thân thể cấp tốc co rút lại, một chút một chút hút lấy anh thật chặt.
Anh bị phía dưới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1969173/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.