Nét mặt của cô, không có nửa điểm hối hận, cũng không có nửa điểm sợ hãi, biểu lộ lạnh nhạt như không nhìn thấy, chỉ là môi anh đào xinh đẹp, hơi hơi mím lấy, mang theo vài phần tức giận!
Súng trong tay của cô còn không có buông xuống, họng súng còn chưa tan khói.
Tất cả mọi người cảm thấy không cứu nổi, duy chỉ có cô cầm chắc ánh mắt, nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận!
Ánh mắt Tịch Giản Cận đột nhiên trầm xuống, khi bất ky người nào đều chưa kịp phản ứng, anh lại đột nhiên vươn tay, đẩy Hàn Như Y ra.
Súng nổ, cũng không phải là súng lớn như vậy, những nhiệt độ chung quanh anh cực cao, Hàn Như Y cách anh gần như vậy, súng đến, tỏa ra nhiệt độ, đủ để khiến cô bị bỏng!
Tịch Giản Cận đẩy Hàn Như Y anh, anh liền mượn lấy khí lực, phi thân sang bên.
Người ở chỗ này đều mở to hai mắt nhìn.
Làm sao tốc độ phản ứng được vậy?
Thế mà ở cự ly, nhanh chóng tránh súng, còn có thể làm thêm động tác khác?
Bạc Sủng Nhi nhìn lực bộc phát nhanh chóng như vậy, nhếch môi, nở nụ cười.
Sau bảy năm, Tiểu Tịch của cô mạnh lên thế nào, trong lòng cô hiểu rõ!
Cái khẩu súng náy, nếu quả như thật có thể bắn chết anh...... Đám người ở chỗ này, còn thật sự cho rằng cô bỏ được sao?
Cô yêu anh như vậy còn không kịp, làm sao có thể để anh chết thật?
Lực phản ứng của Tịch Giản Cận, tuyệt đối không có người có thể sánh được!
Bảy năm huấn luyện bộ đội, đủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1969192/chuong-431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.