Cô vốn là đã tâm ý nguội lạnh, cô thậm chí đã quyết định tốt, muốn học cách quên anh đi cả đời!
Nhất là đêm hôm đó, thời điểm anh quàn áo đầy đủ đem cô lên, cô thấy một màn châm chọc như vậy, cô cảm thấy lòng như đao cắt.
Tự ái của cô, cao ngạo của cô, cũng bị anh dậm ở dưới chân.
Thậm chí anh cho cô khuất nhục như vậy!
Anh tàn nhẫn đem kiên trì cùng dũng khí cô sở hữu đều cắt bỏ!
Cô toàn thân vô lực, trở lại bệnh viện, thấy Bạc Tình nói câu đầu tiên chính là, con không cần anh ấy... Con không bao giờ... muốn anh ấy nữa...
Hình dung cảm giác khi đó như thế nào?
Thiên Băng Địa Liệt, thế giới trắng đen điên đảo.
Ngày đó, cô sốt cao, nhiều lần ở trong hôn mê khóc tỉnh, cô loáng thoáng nghĩ đến bảy năm trước tốt đẹp.
Đợi đến sau khi cô ổn lại, cô không nói một lời, người tập đoàn Bạc Đế trêu chọc cô, dỗ cô, làm sao cô cũng không cao hứng nổi, mặc dù cô nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, chích uống đều rất nghe lời, nhưng là... Cô cũng không vui vẻ!
Cuộc sống cô tan vỡ, nhịn đến một ngày, nhận được thiệp mừng của anh, anh không biết, cô một người tự giam mình ở trong phòng, khóc đến khó chịu biết bao nhiêu.
Cô cắn chăn, không muốn làm cho chính mình khóc thành tiếng.
Đã nói muốn quên đi, nhưng tại sao thời điểm chuẩn bị quên mất, nhất cử nhất động của anh, mỗi tiếng nói cử động, rồi lại là thuộc quen hiện lên ở trước mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1969279/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.