Bạc Sủng Nhi có chút cảm động.
"Người vốn không thể hoàn mỹ, có thiếu hụt mới đẹp, chẳng qua có một người, có thiếu hụt ở trong mắt anh đều đẹp!" Tịch Giản Cận ôm cô, ở bên tai cô nói ra: "Em không cần buộc chính mình thể hiện hoàn mỹ trước mặt mọi người, như vậy em sẽ rất mệt mỏi, chỉ cần chính mình tốt là được rồi!"
Bạc Sủng Nhi nhíu mày, bĩu môi: "Vậy anh vẫn là nói em không hoàn mỹ sao?"
Tịch Giản Cận nắm tóc của cô, trầm thấp cười: "Em ngốc hay không ngốc vậy, nếu em hoàn mỹ, em cảm thấy em còn có thể ở trên thế giới này sao?"
"Chẳng lẽ em không biết, một ít chỗ không hoàn mỹ, ở trong mắt người khác, có lẽ cũng đáng yêu sao?"
"Mỗi người có một ánh mắt không giống nhau, làm gì lưu ý như vậy? Hả?"
Bạc Sủng Nhi nghĩ đến anh vừa mới nói chính mình kỳ thật rất hoàn mỹ, nhất thời tâm hoa nộ phóng: "Không nghĩ tới, ánh mắt của anh còn tính là rất bình thường!"
Nói xong, Bạc Sủng Nhi còn mổ miệng anh, khiến anh ngứa ngáy khó nhịn, ánh mắt bỗng nhiên nóng lên, nhìn chằm chằm cô, cúi đầu xuống, hung hăng cắn bờ môi cô, lại có chút tham lam hôn lấy hai lần, cảm thấy chưa đủ, liền xâm nhập, thẳng đến đem hôn cô thở hồng hộc, anh mới tách môi cô ra nói: "Ai nói? Người khác đều nói ánh mắt của anh kém cỏi vô cùng!"
Bạc Sủng Nhi trợn mắt nhìn: "Anh......"
Tịch Giản Cận không nhịn được nhẹ nhàng bật cười, ôm cô, nói bổ sung: "Đó là không có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1969454/chuong-562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.