Bạc Sủng Nhi há miệng, không nghĩ tới Tiểu Hoa thấy được những thứ này, cô liền xấu hổ đỏ mặt, sau đó tức giận nhéo Tịch Giản Cận xả giận.
Nhưng ngay sau đó, càng thêm thân thiết đối với Tiểu Hoa cười nói: "Tiểu Hoa, em nhìn lầm rồi!"
"Mới không có đâu! Em thấy rõ ràng! " Tiểu Hoa lắc đầu, dị thường nghiêm túc nói, vô cùng cố chấp: "Anh trai, em nói đúng phải đúng?"
Tịch Giản Cận thoải mái gật đầu.
Tiểu Hoa lúc này mới quay đầu, hướng về phía Bạc Sủng Nhi nói: "Chị nhìn, anh trai cũng thừa nhận!"
Bạc Sủng Nhi không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, ảo não trợn mắt nhìn Tịch Giản Cận một cái, sau đó hơi khó chịu cúi đầu.
Tiểu Hoa lại quay đầu, hướng về phía Tịch Giản Cận nói: "Anh trai, tại sao chị xinh đẹp đem môi áp vào trên mặt của anh?"
Tịch Giản Cận cứng họng rồi.
Bạc Sủng Nhi âm thầm cười cười, đưa cho Tịch Giản Cận một cái vẻ mặt đáng đời.
Tịch Giản Cận suy nghĩ một chút, liền vươn tay, xoa đầu Tiểu Hoa, mang theo ôn hòa nói: "Bởi vì chị gái yêu anh!"
"Kia anh yêu chị gái không? " Tiểu Hoa tiếp tục hỏi: "Vậy tại saoanh không đem môi áp vào trên mặt chị gái? chẳng lẽ anh trai không yêu chị gái sao?"
Tịch Giản Cận bị Tiểu Hoa thiên chân vô tà hỏi, lập tức nghẹn họng, Tiểu Hoa vẫn như cũ nói: "Có phải không, yêu một người, có thể làm như vậy?"
"Không phải, dĩ nhiên không phải. " Bạc Sủng Nhi vội vàng mở miệng, giải thích.
"Vậy tại sao anh chị có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1969466/chuong-574.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.