Sau khi mắng xong, mới phát giác, người đàn ông đã không tồn tại, nhất thời, chép miệng, cực kỳ bực bội, cầm gối đầu, ném lên đất, sau đó mới nghiêng ngả ngồi dậy, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm một nửa, quả thực quá mệt mỏi, liền dựa vào vách tường, mơ màng ngủ mất.
Đợi đến khi cô đau lưng tỉnh lại, đã là giữa trưa rồi.
Từ trong phòng tắm bò ra, lúc này mới phát hiện bên ngoài ánh nắng rất tốt.
Duỗi lưng một cái, chân trần đi ra cửa phòng ngủ, liền nhìn thấy phía trên có chữ viết quen thuộc: Con heo lười nhỏ, nhớ kỹ đi giày!
Đó là bảy năm trước, anh ở trên cửa phòng, tận lực lưu lại.
Chính là vì lúc anh không ở nhà, thời thời khắc khắc nhắc nhở cô.
Nghiêng đầu, liền nhìn thấy trên tủ giày, để một đôi dép lê bằng nhung màu hồng.
Bạc Sủng Nhi không nhịn được tràn ra nụ cười yếu ớt, buổi sáng bị anh cắt ngang giấc ngủ, toàn bộ tức giận tan thành mây khói, vươn tay, chậm rãi cầm lấy đôi dép đi vào, mới ra khỏi phòng.
Mở hòm giữ nhiệt ra, ăn hết thứ anh chuẩn bị.
Sau đó, liền đi tắm rửa, tìm một bộ đồ thể thao mặc vào, sau đó mới chậm rãi mở cửa, đi về phía tạp chí “BX”.
Cô không có lái xe, mà theo Tịch Giản Cận, cũng không muốn tìm người tới đón đưa chính mình, liền bắt xe.
Hôm nay khí trời ấm áp không phải quá cao, tuy nhiên ánh mặt trời vẫn chói mắt, nhưng cũng không phải quá sáng, Bạc Sủng Nhi dọc theo con đường dưới tiểu khu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1969484/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.