Huống chi, mọi người cũng không phải không xem truyền hình, tiểu công chúa tập đoàn Bạc Đế, như sấm bên tai, ở trên màn ảnh, mỹ mạo siêu nhiên, ép đến biết bao nhiêu ngôi sao.
Lúc này thấy người thật, lại rung động lòng người như vậy, mỗi người không nhịn được trợn tròn mắt.
Tịch Giản Cận không nghĩ tới Bạc Sủng Nhi sẽ chạy đến bộ đội tìm mình, đầu tiên là lúng túng một hồi, sau đó nhìn thấy Bạc Sủng Nhi bị nhiều binh lính soi mói nhìn, cũng là một bộ vô cùng bất an, nhất thời đi tới bên cạnh cô, cản trở mặt của nhiều người như vậy, dắt lấy tay cô, bước nhanh về phòng của mình.
Đẩy cửa ra, đem cô đẩy vào, trừng mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hỏi: "Làm sao em tới đây hả?"
Cô hé mắt, có chút xấu hổ, có chút khó chịu, cuối cùng vẫn nói thật: "Tịch, em nhớ anh!"
Tịch Giản Cận bị cô nói như vậy, nhất thời nghẹn lời.
Vươn tay, kéo cô vào trong ngực, ôm một hồi, mới ngẩng đầu, nhìn thời gian một chút, mới 4:30, suy nghĩ một hồi, sau đó cúi đầu xuống, hôn lấy hai má của cô, nói ra: "Em ở chỗ này chờ anh, ta kiểm tra xong bọn họ, liền mang em đi."
Bạc Sủng Nhi đỏ mặt gật đầu, Tịch Giản Cận quay người dự định rời đi, sau đó, vẫn là không yên lòng dặn dò một câu: "Không cho phép đi ra, liền ở trong phòng này!"
"Ừm." Bạc Sủng Nhi gật đầu.
Tịch Giản Cận mới rời đi.
Bạc Sủng Nhi đứng ở cửa sổ phòng anh, dễ dàng nhìn thấy bóng anh rời đi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1969489/chuong-595.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.