Làm sao, đột nhiên, anh liền thay đổi.
Tần Thánh nhìn chằm chằm Triệu Tố Nhã, hơi mấp máy môi, trên mặt mang theo mấy phần đùa cợt: "Cô cho rằng...... Cô và cô ấy có khả năng so sánh sao?"
"Cứ xem như tôi thật muốn cô ấy...... Tôi cũng sẽ không gây bất lợi cho cô ấy......"
Triệu Tố Nhã im lặng.
Tần Thánh như không có chuyện gì xảy ra cười một tiếng, không có cảm xúc gì mở miệng: "Tôi và cô không cùng một dạng!"
"Không nên lấy những ý nghĩ bẩn thỉu của cô, áp đặt ở trên người tôi!"
Giọng Tần Thánh, trong lúc này, vô cùng cao.
Đến quán Cafe, đang mở ca khác Âu Mĩ, đều bị kéo đi xa xôi, giống như nghe không được.
Triệu Tố Nhã hít sâu một hơi.
Cô ra há mồm, có lời muốn nói, thế nhưng Tần Thánh lại không chút cho cô ta thời cơ, ánh mắt, hắc ám nặng nề theo dõi cô ta, u ám mở miệng: "Như thế, chỉ có một lần......"
Tần Thánh cắn răng, chữ còn lại, giống như là từ trong hàm răng, cứ thế mà gạt ra, "Cùng cô ấy đoạt đàn ông...... Cô cảm thấy, cô xứng sao?"
Tần Thánh nói xong, liền hung hăng vung tay, đẩy người Triệu Tố Nhã thân đụng phải ghế sa lon, anh hơi nói, lạnh lùng liếc Triệu Tố Nhã một chút, khiến cho Triệu Tố Nhã cảm thấy toàn thân run lẩy bẩy.
Anh nhìn chằm chằm cô, giọng nói trầm thấp mà khủng bố.
"...... Cô tốt nhất tin tưởng lời tôi, con người của tôi, kiên nhẫn cũng không tốt lắm...... Hôm nay nhũng gì tôi nên nói đều nói với cô rõ ràng, Tần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1969515/chuong-608.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.