"Thật xin lỗi? Em nói thật xin lỗi, là hướng về Tịch Giản Cận bảy năm trước, hay là Tịch Giản Cận bảy năm sau? Em cảm thấy nói cin lỗi, thật có tác dụng sao?" Tịch Giản Cận chưa từng chua chát như vậy, thế nhưng giờ này khắc này, ngữ điệu cứng nhắc, tràn đầy lạnh lùng chế giễu trào phúng!
Bạc Sủng Nhi há mồm, hơi thở yếu kém, bất lực cãi lại: "Năm đó, em thật tưởng rằng anh...... Bời vì lúc ấy chỉ có anh là người ngoài biết......"
Tịch Giản Cận nghe được như vậy, lại vẫn cười lạnh.
"Là anh? Em cho rằng anh sao? Người ngoài? Đúng...... Vô luận qua bao nhiêu năm, anh ở trong lòng em, vĩnh viễn so ra kém những người nhà của em......"
Tịch Giản Cận hít sâu một hơi, vốn đang tức giận, đột nhiên bình tĩnh lại, anh nhìn chằm chằm mắt cô, không có dấu hiệu nào nói một câu: "Sủng Nhi, em biết rõ hai người chúng ta khác biệt lớn nhất là cái gì không?"
"Anh yêu em, đem em trở thành toàn bộ, coi như sinh mệnh, coi em như người nhà mà yêu."
"Mà em, yêu anh...... Anh chẳng qua là là người ngoài......"
"Tịch, em biết, khi đó em còn nhỏ, thế nhưng khi đó em thật thích anh...... Em chỉ là quá mức tức giận, em không có não, mới có thể nghĩ như vậy, về sau em sẽ không làm như vậy nữa." Bạc Sủng Nhi nhanh chóng giải thích: "Anh không nên tức giận, chúng ta sống tốt lại có được không, có được hay không?"
Tịch Giản Cận nghe được như vậy, lại lạnh lùng cười, ngữ điệu không khỏi có chút sắc bén: "Em
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1969662/chuong-704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.