Anh, mang theo vài phần men say.
Lý trí sớm đã biến mất không thấy gì nữa.
Anh đều không biết mình nói thứ gì.
Ngữ điệu rất ôn nhu, giống như nói những lời yêu với người trên giường.
"Anh không phải đã nói rồi sao? Em đem Hàn Như Y gả cho Vick tiên sinh, anh liền không muốn em rồi...... tiểu công chúa Bạc gia kiêu ngọa, vênh váo hung hăng như vậy, làm sao hiện tại đột nhiên đêm khuya canh ba giữ cửa một người đàn ông? Chờ người đàn ông muốn em?"
"Em biết không, em bây giờ bị một người đàn ông không muốn em làm?"
"Sao? Không có tình cảm, không có cái gì, cứ như vậy muốn em, đáy lòng em rất dễ chịu, đúng không?"
Tịch Giản Cận, nói càng ngày càng tàn nhẫn.
Sắc mặt Bạc Sủng Nhi càng ngày càng tái nhợt.
Cô muốn vươn tay, đẩy anh ra.
Anh lại dán bên tai của cô, mãnh liệt hung hăng đụng cô hai lần, ý trào phúng mười phần nói ra: "Làm sao vậy? Muốn đẩy anh ra sao? Thế nhưng... Không được......"
Cặp mắt Tịch Giản Cận mê mang một chút, từ từ dán bên tai cô, chậm rãi liếm lấy một chút, "Anh muốn em......"
Nhịp tim Bạc Sủng Nhi đập tăng tốc độ, trong mắt thiêu đốt hi vọng.
"Thân thể em...... Bời vì, tối nay khó ngủ, cần một người phụ nữ, mà em vừa lúc, không dùng thì phí......"
Trong lúc đó ánh mắt Bạc Sủng Nhi càng thêm ảm đạm thất sắc.
Cô hít một hơi thật sâu, trong mắt hiện ra ửng đỏ, nhìn chằm chằm lên người đàn ông trước mặt đã không có bất luận thần trí cùng lý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1969787/chuong-764.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.