Là dùng quả táo tỉa thành hình tròn.
Bạc Sủng Nhi thuận thế, giống như là đứa bé, đột nhiên lao vào trong ngực của anh.
Túm áo của anh, vừa khóc, vừa hô: "Tịch Giản Cận, anh thật khốn kiếp, anh xấu xa... Xấu lắm... Ô ô ô ô..."
Tịch Giản Cận cái gì cũng không nói, chẳng qua là giơ tay lên, vuốt tóc của cô.
Tùy ý cô ở trong ngực của anh, cảm động khóclên như trẻ con.
Xung quanh như có tiếng hoan hô cùng tiếng thét chói tai, xen lẫn thành một mảnh.
Tịch Giản Cận lúc này mới nghiêng đầu, đưa cho Tần Thánh một cái ánh mắt.
Cái ánh mắt kia, Tần Thánh hiểu được.
Anh ta nói cho anh biết, cô gái, bây giờ là vợ của anh ta, vui vẻ cùng hạnh phúc, đều là anh ta đưa tới, cùng anh đã không liên quan.
Tần Thánh cong môi, thoải mái đón nhận ánh mắt Tịch Giản Cận như thế, một hồi lâu, mới nhún vai, xoay người, lặng lẽ ở trong đám người xôn xao, rút lui.
*
Du thuyền cặp bờ, tất cả mọi người vẫn còn vây quanh Tịch Giản Cận cùng Bạc Sủng Nhi vui chơi, Champagne một ly lại một ly đổ ra, phủ xuống, uống.
Vui vẻ như thế, lại cùng cái người đàn ông họ Tần tên Thánh kia không liên quan.
Anh chậm rãi xuống du thuyền, đi dọc theo bờ cát một chút, tìm được bãi đậu xe rồi, lên xe của mình, một đường đi thăng, tới khu vực thành thị, tùy tiện tìm một quán bar, chọn một ly ly rượu, mãi cho đến khi cảm thấy mỏi mệt, lúc này mới lắc lư thân thể, lái ô-tô đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1969945/chuong-851.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.