Đến khi, Bạc Sủng Nhi đã cảm giác chính mình giống như chết mất, cô liền thở dốc không dùng được khí lực, chỉ là buồn bã nhìn Tịch Giản Cận, biểu lộ xinh đẹp mà mị hoặc, khiến Tịch Giản Cận hơi xuất thần, không nhịn được cúi đầu, ở môi của cô lưu luyến quên về hồi lâu.
Ngày đó, Tịch Giản Cận không có mang Bạc Sủng Nhi đi ăn cơm.
Ngày đó, Tịch Giản Cận giống nhưcâu nói trước khi anh rời đi, đem Bạc Sủng Nhi ăn đến no căng.
Ngày đó, Tịch Giản Cận thủy chung cũng không cho Bạc Sủng Nhi nửa điểm xoay người, vẫn luôn ở trên giường quấn cô, thẳng đến sau cùng, đem cô làm bất tỉnh, anh mới ngã xuống.
Hai người tình trạng kiệt sức, toàn thân đau buốt, đại biểu túng dục quá độ.
Tứ chi hơi động một chút, cũng là nỗi đau xé rách tim gan.
Bọn họ nằm ở nơi đó, giống như chết mất mà ngủ, mãi cho đến chạng vạng tối, đồ ăn đều nguội hết, Tịch Giản Cận bưng tới, dỗ dành Bạc Sủng Nhi, hai người tùy tiện ăn một chút, ôm cùng một chỗ, tiếp tục buồn ngủ.
Ước chừng là lúc tám giờ tối, Tịch Giản Cận bị điện thoại di động đánh thức.
Là Tịch gia gọi điện thoại.
Để anh mang Bạc Sủng Nhi trở về Tịch gia ăn cơm.
Tịch Giản Cận nghiêng đầu, nhìn Bạc Sủng Nhi rã rời, nghĩ rồi vẫn là từ chối.
Ông nội Tịch Giản Cận có chút không cao hứng, Tịch Giản Cận liền nói: "Sủng Nhi đang nghỉ ngơi......"
Ông nội Tịch Giản Cận quan tâm tôn tử của mình, nhất thời có chút lo lắng hỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1969970/chuong-872.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.