Lúc nói câu nói này, Tịch Giản Cận mang theo nồng đậm tiếc nuối.
Bạc Sủng Nhi nghe mà đáy lòng đau nhói.
"Sủng Nhi...... Em rất muốn một đứa con sao?"
Tịch Giản Cận hỏi rất trực tiếp.
Anh cũng không biết đáy lòng mình đến cùng tính toán gì.
Nếu như cô thật muốn một đứa con, vậy anh thả cô đi sao?
Nghĩ tới đây, đáy lòng của anh liền có thất lạc cùng đau đớn, nghĩ tới đây, chính mình tuổi già chỉ có một mình......
Thật không muốn mất cô.
Bạc Sủng Nhi không có lên tiếng, cả người đều mờ mịt một mảnh, sắc mặt của cô cực kỳ tái nhợt.
Cô muốn một đứa con sao?
Muốn.
Rất muốn một đứa con của Tịch Giản Cận.
Thế nhưng nếu như Tịch Giản Cận cả đời không thể mang thai, vậy cô phải làm gì?
Đứa con cùng Tịch Giản Cận, cô lựa chọn cái gì?
Tịch Giản Cận nhìn Bạc Sủng Nhi trầm mặc, hơi nhíu mày, động tác ôn nhu kéo cô vàotrong ngực của mình, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, vẫn ôn hòa như cũ, bên trong ẩn chứa bá khí nồng đậm, rõ ràng động tác bình tĩnh, lại dự trữ một cỗ nhiệt tình.
"Sủng Nhi...... Nếu như em bởi vì anh không thể sinh con, không muốn cùng với anh, như vậy anhcó thể tiếp nhận."
"Anh cho em biết, chính là vì muốn nghe ý kiến của em."
"Chỉ cần em chịu mở miệng, anh liền có biện pháp, giải trừ hôn nhân của chúng ta."
"Cái này làm sao có thể!" Bạc Sủng Nhi đột nhiên như ở trong mộng tỉnh lại, Tiểu Tịch nói cái gì? Cùng anh giải trừ hôn nhân?
Anh làm sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1970021/chuong-898.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.