"Tôi có thể không anhsao? Tôi hận chết ngươi!"
Hàn Như Y tê thanh liệt phế hô xong câu nói sau cùng, mới lên tiếng: "Đã vậy, cô ta không chết được vậy anh liền đi chết đi!"
Hàn Như Y một bên nói qua, vừa bắt đầu liên tục nổ súng với Tịch Giản Cận.
Tịch Giản Cận nhanh chóng nằm xuống, từ bên hông của mình moi ra súng tùy thân, bắn vào cổ tay Hàn Như Y.
Đem Hàn Như Y làm bay súng.
Lập tức xoay người vọt lên, đè Hàn Như Y xuống.
Hàn Như Y không có cách nào động đậy, ngược lại cũng không sợ, lạnh lùng nói: "Anh giết chết tôi đi! Dù sao tôi cũng không muốn sống!"
Tịch Giản Cận không có lên tiếng.
Chỉ là nhìn chằm chằm cô một hồi, nửa ngày, mới lên tiếng: "Nếu như anh không biết chân tướng, nếu em muốn mạng anh, anh có thể cho em! Đó coi như là anh nợ em!"
"Nhưng hiện tại anh biết rõ chân tướng, biết hết thảy, anh không cách nào cho em, bởi vì anh thiếu cô ấy, so với thiếu em còn muốn hơn......"
"Anh sẽ không để em chết...... Thậm chí anh cũng sẽ để em sống thật tốt...... Như Y...... Anh cảm thấy tinh thần em có lẽ có chút vấn đề, anh sẽ cho người đưa em tới bệnh tâm thần, Xem cho em thật tốt......"
"Kỳ thật anh vốn cũng không thiếu em, anh chỉ là áy náy, nếu quả như phải phụ trách, anh chỉ cần phụ trách với mình Tiểu Bảo, bời vì nó là con của đội trưởng! Bất kể đội trưởng vì cái gì mà chết, vô luận anh ấy có đem anh là huynh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1970223/chuong-1015.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.