Cẩm Úc cùng Bạc Tình nhìn thấy cô như vậy, cuối cùng cũng chỉ bất đắc dĩ rời đi.
Đợi khi phòng bệnh an tĩnh một mảnh, Bạc Sủng Nhi mới từ giường bệnh ngồi dậy, mang giày, đi tới trước cửa sổ, kéo màn cửa, liếc nhìn thấy người đàn ông an tĩnh dưới lầu.
Ánh mắt của cô hơi hiện một vòng đỏ, nhanh chóng rũ màn cửa xuống, yên lặng nửa ngày, cuối cùng vẫn nằm lên giường nghỉ ngơi.
Ngày thứ hai Bạc Sủng Nhi thức dậy sớm, Tịch Giản Cận còn dưới lầu, có người đưa bữa sáng cho cô, cô lại có chút ăn không trôi, thỉnh thoảng ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Mãi cho đến tám giờ, anh mới rời đi.
Bời vì lập tức sẽ tới mùa xuân, thời gian bộ đội huấn luyện càng lúc càng ngắn, Tịch Giản Cận đi làm cũng bình thường, không có bận rộn.
Tịch Giản Cận rời đi, Bạc Sủng Nhi thấy rõ ràng tốc độ anh có chút bất ổn.
Không biết là đứng thời gian quá dài, hay là duyên do khác.
Bạc Sủng Nhi một mực nhìn bóng lưng anh biến mất, lúc này cô mới buông đũa xuống, kêu mình không đói bụng, mệt mỏi ở trong phòng bệnh.
Đến buổi tối, Tịch Giản Cận lại tới.
Tuyết đã ngừng, có con đường đã bị quét dọn, nhưng trời càng lạnh hơn, Tịch Giản Cận giống như quyết tâm muốn được gặp cô, cô chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy đáy lòng có chút lo lắng.
Bạc Sủng Nhi tắm rửa qua, nằm ở trên giường, chơi điện thoại di động một hồi, lại đi tới trước cửa sổ, phát hiện Tịch Giản Cận đã không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1970252/chuong-1031.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.