Cô ngồi trên xe, hai tay đưa ra ngoài cửa sổ xe, Lý Tình Thâm bất đắc dĩ, chỉ có thể đóng xe, thuận tiện cài dây an toàn cho Bạc Sủng Nhi.
Bạc Sủng Nhi nháo một hồi, phát hiện mình không thể động đậy, cũng trung thực xuống, Lý Tình Thâm một đường lái xe, coi là Bạc Sủng Nhi ngủ, ai biết còn không có đi bao xa, liền nghe được một bên truyền đến âm điệu tinh tế: "Anh Tình Thâm...... Em thật khó chịu, Em thật sự khó chịu, em thật sự rất khó chịu, rất khó chịu, đặc biệt đau...... Nơi này......"
Cô bưng bít lấy ngực mình, ánh mắt đột nhiên mở ra, là dấu vết nước mắt.
"Em suy nghĩ nhiều để được cùng một chỗ với anh ấy, thế nhưng em vừa nhìn thấy anh ấy, liền nghĩ đến con của em, em coi nhiều ngày như vậy, em có thể quên hết những đau đớn kia, thế nhưng em nhìn thấy anh ấy, anh ấy rõ ràng gầy, rõ ràng trôi qua không tốt, rõ ràng bị rất nhiều khổ, rõ ràng em rất đau lòng, thế nhưng em vẫn phát hiện, em vẫn không cách nào tha thứ...... Anh không biết, em đến cùng khát vọng có một đứa con thế nào...... Anh đều không biết, em muốn cho anh ấy một đứa con cỡ nào......"
Lý Tình Thâm yên lặng không nói, nửa ngày, vươn tay sờ lên đầu nhỏ của cô: "Anh biết, em rất khó chịu...... Kỳ thật con đãkhông có, nếu em thương tâm đủ rồi, cũng phải có chừng có mực, dù sao hai người còn nhiều thời gian...... Lúc trước anh ta cũng là không biết tình huống, vì bảo hộ em, mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1970264/chuong-1037.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.