Bạc Sủng Nhi cho dù thế nào, nhưng cũng không dám nói ra "Ở trước mặt cô tự an ủi " như vậy, mặt của cô đỏ bừng, Tịch Giản Cận nhìn mà mềm lòng, cảm thấy cô cực kỳ khả ái, vươn tay, ngắt cái đỉnh mũi nhỏ của cô, vẫn không quên đem hai giọt chất lỏng trắng trên cánh tay cô lau đi, cúi đầu, đem quần ápo của mình sửa sang lại thật tốt, sau đó thầm nói: "Này trách ai? Còn không phải là trách em sao? Đều là em không tốt......"
"Em làm sao không tốt! " Bạc Sủng Nhi bỉu môi, không hài lòng với lời của Tịch Giản Cận.
"Mị lực của em quá lớn chính là không tốt! " Tịch Giản Cận nuốt nuốt nước bọt, nhìn Bạc Sủng Nhi vốn là vẻ mặt tức giận, bởi vì... câu này mà cười lên, thậm chí đáy mắt đều lòe lòe phát sáng, anh cảm giác dục vọng của mình lại một lần nữa tăng lên, lập tức có chút buồn bực hừ một tiếng, chậm rãi liếc mắt..., thẳng tắp nuốt nước miếng, buồn buồn nói: "Anh là đàn ông bình thường, anh đây thích em, không chỉ là anh thích em, chính là cái đại đông tây phía dưới của anh cũng thích em...... Em không để cho anh thỏa mãn, anh chỉ có thể tự mình thỏa mãn, em không muốn làm cho anh nhìn thân thể của em, bất quá anh thích em nhìn, cho nên...... Anh đây không gọi là không biết xấu hổ!"
Bạc Sủng Nhi cắn Tịch Giản Cận một ngụm, "Càng nói anh thật đúng là càng không có mặt mũi! Lại tự xưng mình là đại đông tây...... Vật nhỏ còn không sai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/324923/chuong-1092.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.