Bạc Sủng Nhi suy nghĩ lung tung như vậy, con ngươiTịch Giản Cận nhứ sao biển, yên lặng nhìn Bạc Sủng Nhi, nghiêm chỉnh nói với cô: "Bạc Cẩm tiểu thư, anh có thể mời em ăn bữa cơm không?"
Bạc Sủng Nhi triệt để sửng sốt rồi.
Tịch Giản Cận rốt cuộc đang chơi chiêu trò gì vậy?
Cô chớp mắt, hơn nửa ngày không có nói ra một câu.
Tịch Giản Cận nhíu lại lông mày, nhìn cô như vậy, đáy lòng buồn cười, trên mặt lại cực kỳ nghiêm túc nói: "Nếu em nãy giờ không nói gì, anh liền coi là em ngầm đồng ý rồi!"
Nói xong, liền nắm tay Bạc Sủng Nhi, kéo cô đi về xe của mình.
Nhịp tim Bạc Sủng Nhi đập không bình thường, đều chưa kịp phản ứng rốt cuộc chuyện gì xảy ra, liền phát hiện chính mình đã ngồi lên xe Tịch Giản Cận.
Cô chờ đến lúc Tịch Giản Cận thắt chặt dây an toàn cho cô, lúc này mới hậu tri hậu giác hỏi một câu: "Tịch Giản Cận, anh đang làm cái gì?"
Tịch Giản Cận khởi động xe, chậm rãi lái đi: "Dẫn em đi ăn cơm!"
Đi ăn cơm?
Anh và cô cũng không có hòa hảo đâu!
Cô cũng không có hoàn toàn xóa đi tức giận, huống chi, lúc nào cô nói muốn cùng anh đi ăn cơm hả?
Bạc Sủng Nhi không nhịn được tức giận trừng mắt Tịch Giản Cận, con mắt lóe sáng, giống như là biết phát sáng, "Tịch Giản Cận, em lúc nào đáp ứng cùng anh đi ăn cơm rồi hả?"
"Vừa rồi em ngầm thừa nhận rồi!" Tịch Giản Cận chăm chú trả lời một câu.
"Thế nhưng em cũng không có nhớ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/324970/chuong-1054.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.