Chương 306: Thế nào ta cũng nhận ra
Editor: Ha Ni Kên
Lê Quang Văn lảo đảo ngã.
Lê Huy đỡ Lê Quang Văn, cả giận: "Sao lại đẩy người khác như thế?"
Lê Quang Văn khoát tay: "Huy Nhi, bọn họ đã vất vả nhiều rồi."
Vừa nói, ông vừa nhặt nhạnh dọn dẹp vài hòn đá nhỏ.
"Đã bảo trói gà chưa chặt thì đừng có mà lộn xộn rồi, ngài cứ ngồi yên một chỗ mà chờ đi." Nha dịch không nhịn được nói.
Tay văn sĩ này nói năng cũng dễ nghe đấy nhưng mà táy máy chân tay thì không được.
"Ta không lộn xộn mà, ngươi nhìn đi, ta có thể chuyển mấy hòn đá lớn tầm này này. Lê Quang Văn vừa nói vừa nhấc hòn đá sang một bên.
Lê Huy thấy vậy thì mím môi, cũng cúi người bê một hòn đá như phụ thân.
Nha dịch nhìn hai cha con chòng chọc, không nhịn được hỏi Lê Huy: "Tiểu công tử là người nhà ai? Chẳng lẽ hôm qua có gia quyến lên núi?"
"Phải." Lê Huy cũng không nói tỉ mỉ, hỏi dò: "Ta nghe nói hôm qua có sai gia đến dọn dẹp, còn đào ra mấy cái thi thể hả?"
"Thế á? Mà có thế ta cũng không biết, hôm nay ta mới bị điều đến đây thôi. Tiểu công tử, ta thấy cha con hai người đều là mấy người đọc sách, thôi đừng dọn đá nữa, đứng sang một bên chờ thì hơn."
"Dọn được viên nào thì hay viên đó, như thế cũng nhanh khai thông đường hơn."
Lúc này có tiếng ồn ào vọng lại: "Thêm một xác nữa rồi, ôi chao, là hai cô nương trẻ tuổi –"
Một tiếng bịch vang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-quang-den-cham/497039/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.