Anh nhìn cô, nở một nụ cười nguy hiểm khiến cô thấy lạnh sống lưng. Tay vẫn đưa đến trước ngực cô. Âu Hân túm vội tay anh lại.
- Cái.... cái này tôi có thể làm được. Anh cứ ra ngoài đi. Không phiền đến anh.
- Không phiền.
Anh nhíu mày lại, tỏ vẻ khó chịu. Từ cái hành động đưa tay che trước ngực mình của cô, chỉ vậy thôi nhưng đập vào mắt anh đã khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu trong người rồi. Giờ kêu anh ra ngoài không được làm gì nữa khác nào bảo anh tự vào nhà tắm mà xử. Vậy anh còn gì là đàn ông nữa.
- Hân Hân, chúng ta chưa động phòng.
Giọng nói khàn khàn của anh vang lên khiến cô giật thót mình. Cảm nhận được nguy hiểm, Âu Hân dần lùi lại phía sau, toan chạy. Ai mà ngờ được, Vương Kì Hạo tay chân còn nhanh hơn suy nghĩ của cô. Túm chặt cổ chân cô, kéo lại, anh chống hai tay xuống nệm, kẹp chặt cô bằng đôi chân cứng như cột đá của mình. Hoàn toàn khóa cô lại dưới thân anh.
Thời gian anh không ở cạnh cô lúc trước không phải vì bận công việc mà là do mỗi lần ở gần cô là chỗ dưới của anh lại " chào cờ ", nên anh mới phải tránh cô để tự kiềm chế mình trước. Vì lời hứa với cha cô là không làm gì cô nếu cô chưa chấp nhận nên đến bây giờ anh và cô mới chưa có đêm động phòng. Anh cũng muốn giữ lời hứa với cha vợ lắm chứ, nhưng con gái bé nhỏ của ông lại không cho phép anh giữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-soai-phu-nhan-tron-nua-roi/274584/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.