Tôi trố mắt kính ngạc nhìn Vương Kì Hạo.
Cái gì mà mất cháu?
Lâm An Chi cũng kinh ngạc không kém mà tròn mắt nhìn cậu con trai.
Bà là vừa mất một đứa cháu sao?
Lâm An Chi vội vã lại gần ngồi cạnh Âu Hân nắm tay cô hỏi han.
- Hân con có thai sao lại không cẩn thận. Có... có phải vì hôm qua té xuống hồ mà xảy thai không?
Âu Hân bối rối nhìn mẹ chồng mình rồi lại nhìn anh. Mặt anh vẫn đằng đằng sát khí tựa lưng vào so pha.
Âu Hân muốn lao tới bóp cổ Vương Kì Hạo ngay bây giờ. Cái gì mà mất cháu?
Mẹ à, con còn chưa có gì với con trai mẹ đâu. Làm sao mà mẹ mất cháu được.
- Mẹ, mẹ bình tĩnh nghe con nói. Con không thai làm sao mà mẹ mất cháu được. Anh ấy chỉ đùa mẹ vậy thôi.
- Tôi đâu có lừa.
Âu Hân nghe anh nói xong thì lừ mắt qua lườm.
- Hai cái đứa này nói rõ cho mẹ nghe xem nào. Đứa thì bảo có đứa thì bảo không, tính để bà già này nghẹn mà chết à.
- Mẹ, chỉ cần mẹ đến muộn nửa ngày thôi là mẹ có cháu rồi. Ai bảo mẹ đến sớm nửa ngày, thành ra cháu của mẹ từ lúc còn trong người con đã chết yểu rồi.
Tôi thẹn đỏ cả mặt. Giải thích kiểu này vừa làm người nghe vừa thẹn vừa tức. Làm gì mà đến nửa ngày? Gì mà chết yểu khi vẫn còn trong người?
Thiếu soái, anh không có liên sỉ, tiền đồ cũng không có nốt.
Lâm An Chi nghe xong đương nhiên cũng hiểu ý của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-soai-phu-nhan-tron-nua-roi/274803/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.