Vương Kì Hạo ngồi xuống đầu kia của sô pha, mắt không thèm nhìn đến cô. Âu Hân cảm thấy có phải mình ở bệnh viện đã nói hơi quá rồi không. Mặc kệ đi, dù sao cô chỉ muốn trả thù anh vì anh đã nói dối cô thôi.
Âu Hân nhích lại gần định nói thì thấy anh đột nhiên đứng dậy ngồi sang ghế đơn. Âu Hân mặt mày ngơ ngác. Khoé miệng cô bất giác giật giật vài cái, cô cũng không biết là vì sao.
Âu Hân đành tháo chiếc nhẫn ra để đến trước mặt anh nhẹ giọng như không nói:
- Cuộc trò chuyện của họ đã được ghi hết vào đây. Anh dùng xong thì trả em.
Vương Kì Hạo nhìn đến trước nhẫn nhàn nhạt mở miệng dặn dò Trương Hạ.
- Cậu mang cuộc trò chuyện này đến trụ sở phân tích. Làm xong trả lại nguyên vẹn cho thiếu phu nhân.
Anh nói xong liền lạnh lùng đứng dậy đi lên lầu. Âu Hân mắt chớp chớp, miệng cứng đờ ngồi im ở sô pha.
....
Sáng hôm sau Âu Hân xuống nhà ăn sáng lại không thấy Vương Kì Hạo như mọi lần ngồi ở sô pha uống cà phê đọc báo đợi cô xuống cùng ăn sáng mà anh đã đang ngồi ăn ngon lành bữa sáng của mình. Âu Hân miễn cưỡng tự mình rút ghế ra ngồi xuống. Việc rút ghế này mọi lần đều là Vương Kì Hạo làm cho cô.
Âu Hân cắn cắn nhẹ môi dưới mở miệng chào buổi sáng. Ấy vậy mà cô vừa dứt câu người kia như không nhìn thấy cô, không nghe thấy cô nói mà đứng dậy mặt lạnh lùng đi ra ngoài. Nụ cười Âu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-soai-phu-nhan-tron-nua-roi/275107/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.