Cố Khinh Chu tỉnh lại, đã là 9 giờ sáng.
Tiệc đính hôn của Lạc Thuỷ lúc 6 giờ rưỡi tối, hiện tại còn kịp.
Cố Khinh Chu xuống lầu ăn cơm trước.
Cả nhà đều ăn rồi, phòng bếp để lại chút cháo.
Nhị di thái ở dưới lầu, cười nhìn Cố Khinh Chu nói: "Ta cố ý phân phó người hầu đừng kêu con, nói con tối hôm qua chuẩn bị lễ vật cho tiệc đính hôn của Nhan tiểu thư, khẳng định thực tốn công, lão gia cũng chưa nói cái gì."
Cố Khinh Chu nói lời cảm tạ: "Đa tạ người thay con che lấp."
Nàng tùy ý uống mấy ngụm, liền lên lầu thay quần áo.
Đợt lễ phục này, là Nhan gia đưa, Nhan Lạc Thủy tự mình đi lựa chọn.
Nhan Lạc Thủy chọn cho Cố Khinh Chu một bộ lễ phục lụa bố màu trắng váy dài không tay. Váy rất dài, trên sàn nhà kéo ra đến uốn lượn, lụa bố vừa mượt vừa mềm, như nước phiêu đãng ở dưới chân, nhấc lên gợn sóng màu trắng tuyết.
Bên trong váy, là một đôi giày rất cao, cũng là Nhan Lạc Thủy chọn, phụ trợ như vậy khiến Cố Khinh Chu càng thêm cao gầy thành thục.
"Giày này quá cao, muội chỉ sợ mang không được!" Cố Khinh Chu nói.
"Nhất định phải mang a, tỷ cũng đưa cho A Tĩnh giống như này, bằng không không giống nhau." Nhan Lạc Thủy lặp lại dặn dò.
Cố Khinh Chu không có cách nào khác, đem váy thay, còn bên trong mang vớ sợi thủy tinh.
Thời điểm xuống lầu, nàng đem làn váy kéo lại, cầm ở trong tay, sợ phết trên mặt đất.
Cố Thiệu thấy được nàng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-soai-vo-ngai-lai-bo-tron/1810729/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.