Nghe lời nói của Mộc Cẩm Nhu, trong lòng Mộc Vãn như có mười nghìn con cừu bay ngang qua, đúng là thời đại cởi mở, ai đến hầu hạ chồng còn phải nhường nhịn lẫn nhau, đối với người tôn trọng luật một vợ một chồng, bảo vệ hôn nhân như Mộc Vãn, người chồng này ấy mà, ai thích thì người đó lấy, cho cô thì cô cũng không thấy hiếm lạ.
Mộc Cẩm Nhu nhìn thấy, thế là hỏi đầy tớ: “Cậu có nói việc em gái tôi ngã xuống giếng cho Thiếu soái nghe không? Em gái tôi yếu ớt, vừa rơi xuống giếng sợ rằng sẽ bị bệnh phong hàn gì đó, còn cần Thiếu soái nghĩ cách, tìm một bác sĩ khám cho an toàn.
”Đầy tớ nghe thấy, đầu tiên nhìn Mộc Vãn đứng cách đó không xa, do dự một lúc mới mở miệng: “Thưa bà hai, tôi đã nói rõ ràng việc của Thiếu phu nhân với Thiếu soái rồi, Thiếu soái… Thiếu soái nói, bảo Thiếu phu nhân lần sau muốn nhảy giếng thì chọn nơi xa một chút, đừng làm bẩn nguồn nước uống trong phủ.
”Phụt!Không biết là ai đứng trong đám người không nhịn được bật cười.
Tất nhiên Mộc Vãn cũng nghe thấy, tuy bọn họ không có tình cảm gì đó, nhưng dù sao cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, nếu vậy sẽ khiến cô quá lúng túng, không nhịn được âm thầm nguyền rủa người đàn ông vô tình kia bị bất lực, bất lực, bất lực.
Trong mắt Mộc Cẩm Nhu thoáng hiện ra ý mỉa mai, nhìn thoáng qua bên kia, đột nhiên nghiêm túc nói: “Đừng đứng ở đây nói linh tinh, sao Thiếu soái có thể nói lời như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-soai-yeu-em-moi-ngay/2545078/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.