Thúy Quyên hoảng sợ không dám nói lời nào, cũng không biết Mộc Vãn muốn nói điều gì.
Mộc Vãn nhấp một ngụm trà mới thản nhiên nói: “Sở dĩ lúc trước tôi rơi xuống giếng, là vì có người bắt chước nét chữ của Thiếu soái gửi cho tôi một tờ giấy hẹn gặp mặt ở sân sau, thật không may, chỗ đó lại có một cái giếng sâu, lúc đó một bóng người thoáng qua trước giếng, tôi tưởng là Thiếu soái mới bước tới xem, kết quả bị người ta đẩy xuống.
Cô dám nói, tờ giấy này không phải cô đặt trên bàn của tôi sao?”Lăng Thận Hành nhìn về phía Mộc Vãn, trong đôi mắt thoáng qua vẻ hoảng sợ, cô chưa từng nói việc cô rơi xuống giếng là bị người ta hãm hại, lúc trước anh cũng cảm thấy việc này kỳ lạ, nhưng Mộc Vãn không hề nhắc đến việc ngày đó rơi xuống giếng, dựa theo tính cách của cô, nếu bị hãm hại, chỉ sợ đã sớm làm ồn ào khắp nơi rồi.
Cô lại tỏ ra bình tình như thế, nhìn như gió êm sóng lặng, thật ra đã bắt đầu âm thầm điều tra.
Lăng Thận Hành nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh tự nhiên lại hàm chứa sự sắc bén của Mộc Vãn, lúc trước chỉ cảm thấy khuôn mặt này vô cùng xinh đẹp, lúc này lại tỏa ra ánh sáng vô cùng chói mắt, khiến cô như mặt trăng được các ngôi sao che chở.
“Không, không phải tôi.
” Thúy Quyên vội vàng giải thích, “Tôi không biết tờ giấy gì cả.
”“Trong Quế Hoa Uyển này ngoại trừ cô, còn ai có thể tự do ra vào phòng sách của tôi nữa?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-soai-yeu-em-moi-ngay/2545178/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.