Cô gái trước mắt khí định thần nhàn lại bình tĩnh tự nhiên, sự bình tĩnh đã tính sẵn trong lòng như ánh sáng bao trùm cô.
Lão thái thái từ ánh mắt đầu tiên thấy Mộc Vãn, cô giống một con khổng tước thích xòe rộng, khắp nơi khoe ra tài nghệ cùng gia thế khiến người ta kiêu ngạo, bà lúc ấy đã nghĩ tới một câu: Bên ngoài mạ vàng bên trong thối rữa.
Cô gả tới Lăng gia hai năm, lão thái thái nhìn Mộc Vãn chẳng những không có chút nào tiến bộ, ngược lại tiếp tục ác, chẳng những chính bà, toàn phủ trên dưới không một người nào không ghét cô, cô có thể ở trong phủ chiếm vị trí Thiếu phu nhân, chỉ vì cô là con gái Mộc gia, tương phản, xuất thân thứ nữ Mộc Cẩm Nhu hiền huệ thuần lương, làm người thân thiện, nhưng vẫn không được vị trí thiếp thất, điều này làm cho lão thái thái kêu oan cho Mộc Cẩm Nhu.
Nhưng từ sau khi cô rơi xuống giếng, tuy rằng cũng gây ra chút chuyện gà bay chó sủa, nhưng mỗi một sự kiện cô đều có thể xử lý khéo léo đưa đẩy linh hoạt, giống như một người được dội nước soi sáng, ở trong một đêm đột nhiên tỉnh ngộ, cô lúc này đứng ở trước mặt bà hai, khí tràng cường đại làm người ta không thể không lắng nghe lời cô nói, không thể không chú ý nghiền ngẫm cô.
Lão thái thái tinh thần bay xa, cho đến khi bị tiếng Mộc Vãn nói một lần nữa kéo lại, bà ho nhẹ một tiếng che dấu xấu hổ.
“Kỳ thật rất đơn giản, nước hoa cháu đưa cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-soai-yeu-em-moi-ngay/2545186/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.