Tách...tách...tách...
Từng tiếng nước nhỏ giọt đều đều khiến Ý Viên mơ hồ mở mắt. Đập vào mắt cô là một màu trắng, tiếp theo đó là cả một căn phòng với bốn bức tường trắng bao quanh...
Bệnh viện!?
Mình đang ở đâu? Mình trở về chưa?
"Ai da! Đau~" Cô vừa định nhỏm dậy thì cả người truyền đến một cơn đau khủng khiếp, đau đến nỗi cô cảm thấy như mình sắp chết đến nơi. Cô định thần cúi đầu nhìn mới biết toàn thân đều bị băng toàn vải trắng, trông chẳng khác xác ướp là mấy, hơn nữa, cử động cũng rất khó khăn, mỗi lần cử động là đau đến buốt óc.
Ý Viên nâng mắt nhìn xung quanh, cô nhìn một hồi mới chú ý đến bảng tên bệnh nhân đặt trên tủ giường bệnh...
Họ tên bệnh nhân: Giang Ngải Mễ...
Cái ĐỆCH!!!
Ông còn chưa chết sao?! Tại sao?!
Lật bàn! Nhảy từ tầng 4 xuống mà không chết, đây là phi thực tế! Phi lôgic! Ta muốn khiếu nại! Muốn biểu tình!
Ý Viên tức muốn bùng nổ, lại nhìn xung quanh xem có vật nhọn nào không. Đáng tiếc, có nhìn thấy nhưng với tình trạng của cô bây giờ thì có nhấc chân lên cũng không nhấc nổi nói gì đến đi lấy.
"Công nhận mạng của cô cũng lớn đấy! Tôi chưa thấy Tiểu Cường nào lại sống dai như cô." Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói châm biếm mang theo sự lạnh lẽo.
Ý Viên liếc mắt nhìn thấy một người đàn ông mặc áo blu trắng đang khoanh tay, cả thân hình cao lớn biếng nhác đứng dựa vào khung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-than-yeu-nghiet/1666168/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.